Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

HẮN ĐÃ PHẢN BỘI VỢ "CHIỆN" CÓ THẬT

Khi viết những dòng này hắn vẫn đang trong tâm trạng hổi hộp khó tả,băn khoan không biết mình viết ra người đọc có hiểu không. Song có một “ sức mạnh” nào đó cứ thôi thúc hắn phải ghi lại câu chuyện này, người có thể thông cảm,người có thể cho là chuyện dớ dẩn, thôi thì…

Trước tiên cũng xin kể gia cảnh của hắn, so với anh em bantroi hắn thuộc vào hàng vợ muộn, con muộn…Thì cũng do hoàn cảnh lính cả thôi, sáu năm học trường y ra trường vì trai trẻ nên tỗ chúc rất ưu ái phân công về những nơi xa xôi ,hải đảo nơi chỉ cólính với lính. Khi được rời chiến trường về học chuyên khoa ( cũng là may mắn khi ông tiểu đoàn phó đơn vị vô tình biết hắn được đi học nhưng BTLV5 giấu đã kiên quyết đòi bằng được,lần đầu ở Cam ranh cũng bị BTLV3 ỉm rồi). Vì thời gian tập trung đã quá nên ông D phó nói mày cứ về đi kịp thì học, không kịp thì về quê lấy vợ, bao lâu cũng được ,xong thì về đơn vị. Hành trình về đi học cũng rất trần ai từ Hòn Ông (Poloway) Về Côtang, quay lại Poloway, về Côn tang chờ về Xihanucvin , chờ về Phú quốc, chờ về Rạch giá về Sài gòn .Cuối cùng cũng về được HVQY .Khi đó cũng đã 28,29 tuổi rồi, gặp lại bạn bè, chúng quyết tâm tìm vợ cho hắn…chuyện cũng xuôi chèo lắm, nhưng đến đoạn kết lại xôi hỏng bỏng không, mà sau này bình tĩnh lại hắn cho lỗi chính tại mình. Về Sài gòn ,ba mẹ hắn dục lấy vợ liền tỳ, vì cứ thấy hắn chây ra. Thôi thì phải làm nghĩa vụ với các cụ chứ ,cũng đã 30 cái lá vàng rơi rồi còn gì.

Hắn lấy được vợ không biết là do may mắn ,hay do cái duyên trời sắp đặt. Hôm đó, phòng khám mời ra cấp cưu một ca, ra là một cô gái. Sau khi khám xong, bệnh tình không có gì nghiêm trọng, cho thuốc lưu phòng khám theo dõi mai về đơn vị. Thằng em BS k9 hôm đó cũng có mặt xui : em này xinh ,đằm lắm ông anh tấn công đi…Ấy vậy mà cuối cùng bốn năm sau, bây giờ cố ấy là mẹ của hai thị tẹt nhà hắn. Chuyện có vẻ dễ nhưng không, trần ai đấy, cũng nhất cự li nhì cường độ, tác chiến trên mọi mặt trận, có lúc dường như thất bại 99.9% rồi đấy…Thời gian đưa đẩy thế mà cũng 27 năm rồi , hạnh phúc buồn vui có cả. Cái khổ nhất có lẽ càng sống lâu với nhau càng ngày càng bộc lộ ra những điều mà ngươi ta hay nói: không hợp. Trước tiên tuổi tác hơn vợ gần 10 tuổi (điều này hắn cho là thường thôi), không hợp khẩu. Trời ạ chuyện này thì quá đúng , nếu có cái gì đó để xác nhận trện 100% ,1000% thì hắn giơ cả hai tay. Chuyện nhà cửa cãi, chuyện con cái cãi, chuyện mua sắm cãi, tất tần tật cái gì cũng cãi. Hắn bực mình hoang mang, không biết sao lại thế, mọi người xem tuổi thôi rồi chúng mày khắc khẩu là cái chắc: Vợ Tý, chồng Dần… Cảnh của các gia đình nói chung, cũng lắm khi không yên ấm, riêng nhà hắn cũng có lúc khủng hoảng nghiêm trọng, hắn hoang mang day dứt không thôi, mình có sai lầm gì, mình có yêu vợ không? Câu hỏi đó nó hay lởn vởn trong đầu làm hắn không yên.

Hôm qua chủ nhật, sau khi họp CB cuối năm xong hắn đã hẹn hai vợ chồng đi mua bộ Salon, ấy là mấy tuần trước chọn được rồi,đặt cọc rồi nhưng cửa hang không xong nên đi mua chỗ khác, chỗ cô vợ chọn. Lúc đầu thì hắn thấy nhà chật nên mua bộ tràng kỷ, kéo ra thành giường cũng tiện lắm,nhưng đến nơi thấy có bộ Salon đèm đẹp hắn đổi ý mua cái này… vợ cũng xong luôn, song cẩn thận hắn hỏi lại nhiều lần song vợ cứ yên. Ấy thế mà khi người ta giao hang xong, săm soi đủ thứ thấy chỗ nào không hài lòng là trút hết lên đầu hắn, cãi nhau ,con cái cũng ý kiến ba me đừng cãi nhau nữa,phát xấu hổ với chúng… tuy chuyện con cái chứng kiến “chiện” này hà rầm…Một ngày mệt mỏi rồi cũng trôi qua, cả nhà ngủ hết hắn vẫn ngồi một mình xem Tivi ,xem mãi mà không thấy buồn ngủ, thôi muộn rôi cũng phải nghỉ thôi. Lên phòng vợ đã ngủ luc nào,nhe nhàng hắn xếp gối , nằm mãi mà không sao ngủ được…

Hắn cùng chúng bạn , đang trên vùng đất trung du, đơn vị phân tán mọi người về ở nhà dân, nơi miền quê mà hắn rất yêu thích. Phong cảnh nông thôn, bờ tre, nhà tranh vách đất, cây bưởi, cây chanh, ruộng lúa ,cái ao tù, con gà,con chó, con người nhà quê làm hắn thấy sao mà ấm áp thế. Nhà hắn ở có ba người, một bé gái, một thiếu nữ và bà mẹ. Lạ một cái là chỉ có bà mẹ là hắn thấy mang máng còn hai người kia không tài nào hắn nhìn rõ được. Tá túc trong nhà, hắn nhận được sự chăm sóc của gia đình, nhất là của cô chị. Người con gái đó lặng lẽ,dịu dàng săn sóc, cho đến luc nhận ra có một cái gì đó không bình thường đối với một người khách như hắn. Sự ân cần của cô làm hắn thật sự cảm động, hắn đón nhận với lòng biết ơn…Khi cô lặng lẽ ngước nhìn , trong sự mờ ảo hắn vẫn nhận được một thứ tình cảm rất đặc biệt mà cô dành cho , hắn ngộp thở, run rẩy ,quay cuồng. Lẽ nào đó là tình yêu cô dành cho,hoang mang hắn nhắm mắt, ôm đầu…Cũng phải thôi vì từ khi lớn lên hăn chưa được ai săn sóc dịu dàng là vậy. Hắn đâm mơ mộng mung lung,giá mà thế này thế nọ.

Rồi thì cũng đến ngày kết thúc chuyến Dã ngoại, lính ta lục tục chuẩn bị xuôi. Ô hay Sao lại thằng Chi gà vai đeo ba lô còn cầm cái ghita đứt giây, chạy qua ý ới kiếm thằng Lưu thẹo, rồi lại thằng Chiến dế chạy đi chạy lại tìm đứa nào đó inh ỏi. Chúng đang vội vàng tập trung để về. Cô bé con nhà chủ gọi anh ơi, xuống ăn cơm rồi hẵng đi,mẹ đang dưới bếp đấy,tôi ừ hử nhưng vẫn đứng tại chỗ như trời trồng vì bên tôi là cô gái. Cô ngiêng đầu ngước mắt nhìn lên. Run bần bật ,sao lại thế này,nhưng không kìm nổi hắn quàng tay ôm cô gái, đặt nhe nhàng một nụ hôn.Lúc này dù trong cái mờ ảo hắn vẫn nhận ra một gương mặt rất gần gũi, hắn hoang mang ,mình đã làm cái gì thế này, sao mình lại phản bội vợ… mình yêu cô ấy rồi… Con ơi! Lên nhà ăn cơm rồi còn về đơn vị, bừng tỉnh hắn vội vàng buông cô gái ra, chạy vội lên nhà,há hốc mồm hắn cứ trân mắt nhìn bà mẹ, ô! …ô!...là mẹ . Tiên sư anh! không mẹ là ai…

9 nhận xét:

HữuThành.Nguyễn nói...

Chuyện mơ ngủ của DS như chuyện... ma ấy nhỉ. Ông lính thủy Tt phán xem thế nào?

TQtrung nói...

Thật tiếc cho ai không trải qua được cảm xúc thăng hoa như DS đã nếm trải!!! không dễ đâu, thế mới càng thông cảm cho các mối tình vương vãi của ĐC.
Tâm sự tận đáy lòng, hay và rất thật DS ạ. Có điều tình yêu đó bay bổng quá làm người ta tiếc cho tác giả đã bỏ qua một cơ hội hiếm có. Tt nó bảo: giá phải tay tôi ! he he!

HữuThành.Nguyễn nói...

Có gì đâu, anh DS nằm ở nhà mà mơ đi dã ngoại. Gặp ba bà cháu mẹ con nhà kia, tỉnh dậy hoá ra nhà mình thôi mà :-)

TQtrung nói...

TQ sống thật quá, không biết rằng để có giấc mơ, người ta đã phải có một thực tế nào đó, cái thực tế đó ám ảnh nhiều khi cả cuộc đời, không thể quên và nó tái hiện qua giấc mơ để giải tỏa tâm sự của đương sự, trường hợp này là của DS Dĩ nhiên còn kèm theo điều kiện mối tình tiếp theo không được như ý nguyện, làm người ta không thể nguôi ngoai nỗi nhớ và thể hiện bằng những giấc mơ, và cũng có thể bằng một hình thức khác, ví dụ như không thể xa rời chiếc khăn rằn của kí ức!
(He he, phát biểu của nhà tâm lý học đại tài Tt)

HữuThành.Nguyễn nói...

Úi, ký ức mà có khăn rằn thì oách quá rồi :-)

Nặc danh nói...

Xem mà thấy thương bạn quá.
TT

tranbachai nói...

Các pác chỉ khoái bình loạn cái đoạn mơ ngủ, còn bao chiện đời thật trước đó chả ai nói gì sất.
3Chai cho rằng DS cũng dại. Cứ lệnh nó ta làm, sáng kiến sa lông sa lá làm gì thêm rách việc.

Nặc danh nói...

Chuyện nhỏ mà,chẳng là "bao giờ cho đên ngày xưa". Già rồi cho nên hay vọng cổ.
Bác Tt phiêu lắm!

Nặc danh nói...

Con người có khả năng đặc biệt là"biến ước mơ thành hiện thực"và ngược lại, cũng có thể"biến hiện thực thành ước mơ".Cái sự đời nó oái oăm là vậy.
Ở cơ quan,DS hiện phụ trách một trương mục giải đáp mọi thắc mắc của loài người.Ông có thể xoa dịu bao trái tim đang thổn thức, "dán keo con voi" cho những mối tình rạn vỡ, nhưng...
Dao sắc không gọt được chuôi là thế.Chắc do công việc nó vận vào người,gây "bội nhiễm" khiến ông trở nên đa cảm thái quá.Có lần nhìn đĩa mồi đầy mà chai diệu đã cạn,ông cũng rưng rưng nước mắt.
Theo tôi,người ae chẳng cần phải bi kịch hóa vấn đề như vậy, dẫu vẫn biết rằng để sống được theo "chủ nghĩa lạc quan" là không dễ. Tôi mớitầm được một số tài liệu như:"kinh nghiệm trồng cây hạnh phúc";"phương pháp nuôi dưỡng tình yêu";"liệu pháp tâm lý dành cho kẻ thất tình" v...v..mời ông đến đàm đạo.
TM